Phó Như Hối lắng nghe ý kiến của Sở Dung: "Anh vẫn còn một thắc mắc." Mời anh nói.. "Nếu nhớ không nhầm, lúc em mừng sinh nhật lân thứ hai mươi lăm, chúng ta chưa quen biết nhau." Phó Như Hối cười híp mắt: "Hay là em muốn quà cho hai mươi mấy năm qua?” Sở Dung: [???!!] Vậy là nguyên chủ đã hơn hai mươi lăm tuổi sao? Dù đã nói rằng đặc điểm của người xuyên không và người trong truyện rất giống nhau, khuôn mặt của Sở Dung giống hệt như ngoài đời thật của bản thân. Cô mới hai mươi ba tuổi nhưng khuôn mặt của nguyên chủ đã qua hai mươi lăm tuổi và rất giống với khuôn mặt của cô khi mới tốt nghiệp. Sở Dung cảm thấy buồn, khuôn mặt của bà chủ giàu có nhờ vào việc được chăm sóc tốt, nếu cô làm việc vài năm nữa chắc chắn khuôn mặt sẽ trồng già hơn nguyên chủ.

Đây không phải là chuyện quan trọng ngay lúc này, mà quan trọng hơn là cô lại vừa để lộ bí mật trước mặt Phó Như Hãi. Thành thật mà nói, cô đã lộ quá nhiều dấu vết và kỹ năng ngụy trang của cô đang ở mức kém. Ở trước mặt Phó Như Hối cô không cần ngụy trang, hai cục bột nhỏ không phải là không nhìn ra sao, đứng trước một con cáo già thông minh như Phó Như Hối, Sở Dung nói nhiều sai nhiều, toàn thân đây những sơ hở.

Cô cảm thấy mình càng nói càng không thể ngừng, đã quá quen với việc không sợ hãi, không ngừng thử thách ranh giới.

May mắn thay, Phó Như Hối vẫn tỏ ra bình thản, có vẻ như anh thực sự nghĩ rằng Sở Dung chỉ đang đổi cách nói để đòi quà, chứ không nhận ra rằng tâm trạng của Sở Dung đã thay đổi.

"Đúng vậy.' Sở Dung thay đổi sắc mặt, quả quyết nói: "Em muốn quà."

Phó Như Hối như mọi khi gật đầu: "Em muốn tặng cái gì?" Sở Dung: "Tặng quà mà còn phải hỏi sao? Anh là người lớn, tự nghĩ đi.

Ít nói ít sai, để tránh cho sở thích của mình không phù hợp với nguyên chủ, Sở Dung chọn cách lảng tránh.

Phó Như Hối: "Vậy mua cây đàn piano đi.

Dù không hiểu, Sở Dung vẫn đáp: Được.

"Nếu em thích, anh sẽ mời giáo viên đến dạy. Em thấy Brown Tuấn có được không?”

Sở Dung không biết Brown Tuấn: "Được thì được nhưng anh nói là mời giáo viên đến dạy là dạy em hả?"

Phó Như Hối gật đầu với vẻ tinh nghịch: "Nếu em không thích Brown Tuấn, anh có thể tìm người khác..

Sở Dung hỏi lại: "Nhưng tại sao em lại phải học đàn dương câm?" "Không phải em muốn một món quà sao?”

Sở Dung đồng ý: "Đúng, em đã nói vậy.

"Em muốn anh tự nghĩ ra món quà.

"Ừm."

Phó Như Hối chỉ vào màn hình điện thoại sau khi vừa hoàn tất chuyển khoản: "Đây là món quà anh chuẩn bị cho em, vừa hay anh có một người bạn bán đàn dương câm."

Ánh mắt Sở Dung bị một hàng số không dài trên điện thoại của Phó Như Hối làm cho kinh ngạc, tạm thời thu hút sự chú ý của cô ở chủ đề trò chuyện ở trên: "Có thể cho em biết, người bạn kia của anh khảm kim cương lên đàn à?”

Phó Như Hối bật cười: "Không đến mức đó đâu."

Sở Dung không hài lòng: "Một cái giá như vậy mà không có kim cương, không phải khoa trương sao?”

Phó Như Hối: "..."

Anh cười: Được, vậy anh sẽ bảo cậu ấy khảm kim cương cho em nhé? Em muốn bao nhiêu carat?ˆ

Sở Dung tò mò: "Đàn dương câm khảm kim cương ở đâu được?"

Phó Như Hối trả lời: "Ở bất cứ đâu em muốn, miễn là chi tiêu hợp lý."

Sở Dung tỏ vẻ: "Đúng là vẫn phải trả thêm tiền."

Cô lắc đầu: "Thôi, em không thích cái kiểu khoa trương ấy." Phó Như Hối cười nói: "Được, ngày mai người bạn đó của anh sẽ đích thân giao đàn.

Sở Dung ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao?”

Phó Như Hối giải thích: "Anh đang rảnh rỗi" Anh thêm: "Ngẫu nhiên ngày kia Brown Tuấn cũng đến thành phố." Vừa nãy Sở Dung bất tri bất giác bị Phó Như Hối làm lệch hướng suy nghĩ, Sở Dung vừa mới nhận ra Phó Như Hối muốn đăng ký cho cô một giáo viên một kèm một: “Anh thật sự muốn mời giáo viên dạy em à?”

0.94583 sec| 2396.68 kb